Lại
đây anh, hãy ngồi xuống bên em
Chỉ một lần này rồi chia xa mãi mãi
Anh theo mây chiều về miền xa ngái
Biết có bao giờ gặp lại nữa không
Lại đây anh, cho em nắm bàn tay
Gầy guộc, trắng xanh mềm và
trong sạch
Suốt một đời chỉ bết cầm bút
sách
Chẳng làm đau dù chiếc lá trên
cành
Lại
đây anh, cho em dựa bờ vai
Đã sẻ chia nhiều buồn vui cay đắng
Mỗi ngày qua cuộc sống không phẳng lặng
Rồi mai này chênh vênh lắm biết không
Lại đây anh, lau giọt nước mắt này
Em chỉ khóc với anh lần sau cuối
Để một mai dẫu chiều về sẫm tối
Những vui buồn chỉ thầm lặng
cùng em
Em
biết rằng chẳng thể giữ nổi anh
Vậy anh đi em đâu cần níu kéo
Cả vần thơ bây giờ cũng nghiêng vẹo
Không thẳng hàng như chúng ở bên anh
Anh hãy đi và hãy mãi vui lên
Em không muốn nhận gì khi biết
không thể trả cho người
Thu Phong
(Bạn bên weblogs)